Thứ Sáu, 25 tháng 7, 2014

Phenomenal churches - Trên quê hương nhà văn MAI THẢO


"...Thượng tầng trời
Quan tài bay lạnh buốt như băng
Bốn trăm người ngủ hết

Việt Nam thức một mình
Một điểm thức lung linh
Trên loài người cách biệt."

(thơ Mai Thảo)

Từ vùng đất sinh thành tác giả của  Dzũng ÐaKao, Thằng Côn, Chương Còm, Thằng Vũ, Vết hằn trên lưng ngựa hoang, Hoa thiên lý, Hôn em kỷ niệm...vân vân và vân vân....20 km ngắn, tôi đã đến thăm "Ngôi nhà vùng nước mặn" , "Dòng sông rực rỡ", "Ngọn hải đâng mù", "Chuyến tàu trên sông Hồng"...nơi sinh của Mai Thảo - Nam Định..
Để chìm đắm trong một thế giới không thật...đắm say trong một ngất ngây đầy...với những kiến trúc Basilica....




Bạch Yến Lam Phương Mai Thảo Saigon Mưa Starbucks...
Đọc Mai Thảo viết về Hanoi mà ngất ngây ... nói theo cách của MAI THẢO là MỘT NGẤT NGÂY ĐẦY...

"Lửa của trời Hà Nội. Lửa hồng bên trên, Hà Nội dưới lửa. Lửa cháy thành năm ngọn, mỗi ngọn một cửa ô. Lửa đỏ ba mươi sáu tầng. Mỗi tầng một phường cũ. Nhìn thấy lửa Hà Nội xa xa chập chờn dấy bốc với tưởng tượng dẫn đường và hình dung phóng lớn, kết tụ từ một tổng hợp của ánh sáng muôn nghìn, thành một vùng lửa lớn, tôi đã thấy được Hà Nội, qua từng khu phố, từng con đường. Lửa kia là của những ánh điện thấp thoáng tơ liễu buông rủ bên bờ Hoàn Kiếm, phản chiếu lên từ mặt nước Hồ Gươm. Chỗ sáng rỡ nhất của hào quang ném thẳng lên trời kia, không thể khác hơn là khu trung tâm đông chật của Hà Nội, lửa nhiều như vậy là lửa của Hàng Ngang, Hàng Bạc, Hàng Đào. Những đường viền mờ nhạt hơn, lúc có, lúc không, lúc ngời, lúc tắt kia là lửa ngoại ô, với những ngọn đèn cao trên đê Yên Phụ, những chụp bóng thấp lối vào Cổ Ngư, và cái hàng dài như một cánh tay, lan xa thành một mũi tên vàng trong bóng tối kia, là dẫn lửa hai hàng lấp lánh chạy từ phố Huế chạy tới Bạch Mai, giữa leng keng tàu điện Kim Liên trong chuyến cuối cùng về Ô Đống Mác. Lửa Hà Nội nhìn xa mê đắm nghìn lần hơn khi Hà Nội nhìn sâu. Trời cứ tối đặc ở ba phương. Riêng lửa một phương Hà Nội sáng...

Nhiều đêm, tôi không nhìn thấy vùng lửa ấy của Hà Nội. Đó là những buổi tối có sương mù, có mưa dăng, và trời hậu phương những đêm đó, đã không còn một quê hương nào cho tầm mắt nữa. 

Rời xa Hà Nội thêm, thêm những cây số đường vào miền trong, thêm những cây số đường lên miền ngược, lửa Hà Nội bỏ lại bên kia những triền núi, và những cánh rừng, tôi không còn nhìn thấy. Nhưng đi xa thuở đó, tôi đã mang lửa Hà Nội lên đường trong, mắt đã nhạt nhòa, mà đêm đêm nhớ về Hà Nội, lửa ba mươi sáu phố phường vẫn cháy sáng, rực rỡ, một vùng trời trí tưởng. Hội lửa trong tôi về Hà Nội những năm đó chưa tắt. Còn bập bùng. Còn sáng rỡ. Những đêm đứng ở một đầu núi Thanh Hóa, những buổi tối đứng ở một lưng đèo Phú Thọ, xa cách với Hà Nội đã bằng một xa cách nghìn trùng, mà tầm mắt lữ thứ của tôi vẫn còn như sáng mãi vùng lửa ấy của địa hình Hà Nội trên trời Việt Nam đêm."




"Đôi mắt nào của Chúa ở trần gian
Bóng tôi ngã hướng thâm cùng đời sống khó
Mùa đông đã về rồi đó nhỏ
Phúc âm mừng ngân vọng được bao lâu?
Tôi cả tin, nên rất dễ nghi ngờ
Tôi vụng tính, nên vẫn thường do dự
Tình chảy xiết qua đời như, thác lũ
Tội thân tôi bầm dập, mủn, như bùn
Đôi mắt nào của Chúa ở trần gian
Có soi thấu tận cùng miền u uẩn?
Đôi mắt nào sáng như trời quang đãng
Hay ân cần chuyên chở lụy phiền tôi
Chẳng bao giờ thần thánh chịu hở môi
Tôi cũng thế nên sầu say lúy túy
Tôi cũng thế nên hờn cao ngất núi
Chờ em qua, rồi, để qua luôn...
Đôi mắt nào của Chúa ở trần gian
Hãy phán đoán tâm hồn tôi, thánh thiện
Đôi mắt nào tuyệt vời linh hiển
Hãy tò mò thêm chút nữa, tình tôi!
Chẳng bao giờ thần thánh chịu lià ngôi
Tôi cũng thế nên tượng hình rêu phủ..."
(Nguyễn Tất Nhiên)


































































































































chuông nhà thờ đổ mệt 
tượng Chúa gầy hơn xưa 
Chúa bây giờ có lẽ 
rơi xuống trần gian mưa 

(dù sao thì Chúa cũng 
một thời làm trai tơ 
dù sao thì Chúa cũng 
là đàn ông... dại khờ) 

anh bây giờ có lẽ 
thiết tha hơn tín đồ 
nguyện làm cây thánh giá 
trên chót đỉnh nhà thờ 
cô đơn nhìn bụi bậm 
làm phân bón rêu xanh 

(dù sao cây thánh giá 
cũng được người nhân danh) 

(NTN)

huyvespa@gmail.com



1 nhận xét:

Nặc danh nói...

Tàn dư của đế quốc tôn giáo từ nhà thờ cho đến chùa chiền, các kiến trúc ở Việt Nam là một niềm sỉ nhục cho tầng lớp học kiến trúc Việt Nam. Có gì khá đâu mà khoe ra. Nếu không nói là nhìn các kiến trúc này mà xấu hổ cho sự hèn kém của lịch sử Việt Nam và hèn kém của tầng lớp hội họa kiến trúc Việt Nam