Thứ Tư, 25 tháng 5, 2016

Nh. Tay Ngàn - tập thơ "Mái Đông Trơ Trọi Trăng Mù"



Tập thơ "Mái Đông Trơ Trọi Trăng Mù" do chính Nh. Tay Ngàn chép tay, minh họa, và vẽ tranh.

1. Áo Thề Tang Tóc Quá 
2.Hóa Kiếp Biệt Ly Tình 
3. Nàng ơi Nhìn Lệ Khúc 
4. Hạt Dưa Mở Cửa Mộ 
5. Áo Rã Dưới Tường Hoa 
6. Đường Lá In Dấu Chân 
7. Thềm Sao Vương Nữ Ngủ 
8. Sắc Rêu Làm Ước Hẹn

Tài liệu của trang gio-o.com
Typing by me





ÁO THỀ TANG TÓC QUÁ
Còn bên liễu nàng đùa sắc trắng
Ngó bàn tay chợt vẳng tiếng chân
Xa xôi hư lạnh về gần
Áo rung cánh gió biệt trần từ đây
Qua nhắn nhủ hương gầy bờ trúc
Khóc chiêm bao cơn ngực bụi mờ
Khi sương vừa đủ bơ vơ
Người trên cầu dốc bây giờ hát đưa
Xưa nàng ngủ gió mùa đầy lệ
Xưa nàng quên câu kể lá thu
Một vòm mây xuống tóc dư
Ba trăm năm nữa mịt mù đám tang
Nàng không lạ hôn hoàng hồ mộng
Thiên nga xô nước vọng niềm thương
Bóng đời ngã xuống lệ vương
Ô hay trên ấy con đường chia ly
Chưa hiểu rõ niềm suy qua trán
Vòng sang bờ liễu cạn lá xanh
Ngừng con tim nhỏ giọt oanh
Tiếng thu đánh rớt cuối quành sông im
Về chiều đã nhớ chim xa tổ
Gọi hư không bóng đổ ngõ ho
Chiếc xe quên một tuổi già
Sắc trăng liệm xuống sầu ca biên thùy
Hồ trầm ánh huyền vi vừa khép
Nàng ôi nàng chỉ đẹp thế sao
Buồn trăng ngậm tính uyên vào
Ngủ như linh tính cồn cào thịt xương.
 
ÁO RÃ DƯỜI TƯỜNG HOA
Trời đông thổi cánh bông vừa chết
Nói làm sao cho hết đơn côi
Khi xưa đứng đợi tình người
Ý duyên hương sắc môi cười lá xanh
Cành đông nối mấy cành chim ngủ
Gọi hồn theo trùng lữ tràng giang
Giọng rao tim trắng cơ hàn
Chàng còn giao hẹn tiếng đàn tri âm
Mùa đông khắp quan san từ ấy
Ngỡ tuyết rừng trỗi dậy giấc thương
Nhà xưa thắp sáng ra đường
Dệt tơ từng sợi cơn buồn ở trong
Gió đông sẽ qua dòng triều lụy
Hát không ra hôn thụy lên môi
Sống chưa xanh đọng thành lời
Cuộc đày buổi sớm nàng cười lên điên
Vườn đông rú tiếng miền vô vọng
Úp đôi tay lên bóng ma rên
Nàng ôi nàng lạnh những nền hư cung
Tiếng đông chết hãi hùng tường bấc
Điệu ma hò trên nấc thang cao
Năm năm đóng kín tâm bào
Phòng đơn còn lại một màu đen khô
Đông kéo mãi giọng mồ trao trả
Khóc đi thôi sắc đã vừa tan
Chàng nào trở lại môn quan
Hay tìm khuôn mặt võ vàng buổi xưa
Đông sang tận cuộc đùa suy vận
Áo rã rồi mỗi bận gió reo
Đêm đêm cửa mở dáng nghèo
Muốn ca khúc lệ trong veo một lần.


THỀM SAO VƯƠNG NỮ NGỦ

Thôi nàng hãy mỉm cười lần chót
Bờ hư không chim hót cuối năm
Mộng sầu ta lựa đủ trăm
Nguồn cơn lên xám lệ dầm thế gian
Lửa đã tắt sau hàng dâu đậm
Thuyền mê cung mấy chấm mù sa
Vọng miền hú tiếng phai nhòa
Dưới trên khép kín màu hoa thệ nguyền
Chim đêm rủ nhau tìm ổ tối
Giọng trầm khê hối lỗi đôi khi
Điềm luân thế chạm viền mi
Mịt mùng giục giã bước đi không hồn
Hoa trước cửa hoa vờn từ tạ
Lạ bàn chân trên lá u mê
Hóa thân lẳng lặng tư bề
Cuối mơ vụt khóc ai về gọi ta
Thôi nàng ngủ ngọc ngà theo giấc
Đường qua song gió bấc về thôn
Tướng nhi sầu đã thổi vồn
Riêng soi ảo sắc ta thường nhớ trăng
Bóng cỏ lướt mối giăn con nhện
Huyền thức trôi trôi đến vô biên
Lưa thưa kẻ hỏi vườn thiêng
Không nghe thêm nữa câu truyền bát tiên
Tan rồi mất những triền sơn đỉnh
Nàng ngủ đi kiếp tính chiêm bao
Mái đông gót nhỏ vừa vào
Dáng linh thốt lặng nghẹn ngào từ tâm
Sao lả tả rồi cầm nữ khóc
Độc hành trên tơ tóc bàn tay
Vòm uyên co lạnh cho dài
Gái xưa còn đó cánh bay về hồn
Thôi nàng giữ lệ mòn cảnh điện
Tiệc miên thâu ta quyện bóng xanh
Dù chi cũng một cuộc đành
Thức canh đồng rắn bên thành lũy cao.


HẠT DƯA MỜ CỬA MỘ
Mạt cưa trước cửa ngày mưa xuống
Khói u mê hình tượng đọt nhang
Vào canh linh cửu giấy vàng
Lá dâu bỗng héo dưới hàng nến quan
Xin trả lại giàu sang ngoài chợ
Dọn hành trang năm mớ cỏ mê
Biết xuân chọn một lời thề
Hai trăm con tóc bay về đồng hoang
Người tỉnh rượu buồn hoàng hôn nặng
Tiếng đời dư chút cặn truy hoan
Vỗ tay kêu vọng qua màn
Ôi thôi vắng vẻ đáp toàn chua cay
Hồn tử sĩ thở dài biên ải
Gở cung tên hơ hãi chạy qua
Công nương tuổi chết khóc òa
Đầu toang vết nấm độc ra đen ngòm
Nhưng áo cưới vẽ mòn hoa chức
Hát xa xa một tục đế rung
Chiều rồi bà lão lên rừng
Điếm canh trôi mút nước lưng bên vàm
Không để lại cho cam bóng sắc
Tình vừa gieo lạnh ngắt từ ly
Bước đường con ngựa vội quỳ
Rống sương thửơ cổ nguyên thùy lên trăng
Ai sầu quá cô hằng che kín
Đi không về tính đến ngàn năm
Hạt dưa rụng xuống đêm nằm
Lối sơn sọc đỏ điệu cầm nát tan
Người ngồi đợi mơ màng thổi nến
Đổi ngón tay tơ nhện lung lay
Gở xong sợi tóc u hoài
Cửa nguồn vụt tắt một bầy long sô.
 
ĐƯỜNG LÁ IN DƯỚI CHÂN
Hồn vừa đậu mái tây hoang xế
Nhận tin buồn chẳng thể nói năng
Vận người đứng sắc ăn năn
Bỗng đâu tiếng sấm trời băng dưng cười
Sau nỗi chết tên vùi mộ rộng
Nhác ngó lên kèn trống vi vu
Lão già nón ứ sương phù
Nhớ ai miệng ngậm bức thư chiêu hồn
Nhan sắc trắng còn vờn mống lửa
Vàm ảo thu nhảy múa điệu câm
Cơn hoa vụt lạy bụi lầm
Ôi ôi dấu tích vừa trăm năm tròn
Khi nhớ lại mỏi mòn trông đợi
Biển da căng ánh dọi tình điên
Cô xuân tóc chẻ đôi miền
Cánh mơ để đó mặt hiền rung rinh
Người đón cốt nhận hình thân khổ
Viết vài câu trên mớ da xanh
Thêu đôi áo vải mộng cành
Đường lên ánh sáng thiên thanh ngợp dần
Miển linh thức tần ngần cổ nguyệt
Nhủ với ai lòng huyệt bi thương
Sợi giây miên ảnh khôn lường
Đáy sâu dội lại cơn buồn xa xưa
Không hiểu nữa cuộc đùa thiên thức
Xin ngủ say trong ngực thời gian
Những vì sao ứa lệ vàng
Mong manh từng bước tan tan nhoà nhoà
Chuông cứu tỉnh căn nhà tẩn liệm
Lá còn xanh lá tím bậc thang
Giọng rừng quê cũ bàng hoàng
Hôm kia rắn nổi mấy ngàn nọc đen
Đường bụi thốc bao phen muốn tỉnh
Biển đông bay mười chín kình ngư
Vật vờ xuống bóng tử du
Yêu chưa đủ mộng sao mù tứ chi
Cửa vườn ấy mỗi kỳ hương khói
Lá khô rồi lá đợi máu rơi
Đầu tường con quạ kêu đời
Đêm chưa về sáng con người khóc duyên.
 

HÓA KIẾP BIỆT LY TÌNH
Thôi có mặt với mùa lá chết
Ngồi vườn không như vết cỏ rung
Yêu nhau giữa mộng hãi hùng
Bóng chim tiều tuỵ âm cung bàng hoàng
Họp tơ nhạc nhớ vàng cuối ngõ
Nhắn trời xanh càng nhớ hình thân
Đêm sương đủ bước linh thần
Người về nước mắt bỗng dâng khúc tình
Hoa cứ rụng lặng thinh đâu đó
Tiếng cười ai vừa rộ ngoài sân
Về đây đỉnh sáng trôi gần
Hốt nhiên tiếng sấm mộ trần nối vai
Lần khân tính lưu đày dưới bến
Gỏ mặt bàn chờ đến mùi khuya
Trông nhau hình bóng đầm đìa
Ôm nhau tựa khói đằng kia reo hò
Ngủ mù mịt nghe đò sang khóc
Nghi trên hồn hơi độc vừa rơi
Nghìn thu tiệc yếm thế rồi
Áo xanh còn lại thế thôi vải nhầu
Tin một kiếp mắt sầu không tỉnh
Gở hai bên lối mịn hoa lau
Đợi vàng bốn cảnh trước đào
Bến sa giọt lửa thốt đau bãi người
Thôi đóng khắp mộng đời xưa ấy
Thắm dung nhang trông bấy nhiêu xuân
Vì hơi u buốt thâm ngàn
Đeo rong tự tính chưa tan mỗi đời
Song ngắm lại một lời ngọt thốt
Ghì vào tim vãi đợt triều ly
Biết nay thu lạnh người đi
Qua bao vương tích những vì sao rơi.

 
NÀNG ƠI NHÌN LỆ KHÚC
Lũng chiều đốt củi rừng chi nữa
Chú tiều mang bốn cửa đêm đen
Hỏi xong cánh lạ bên đèn
Gầy gò dáng sống cài then cổng chùa
Quạ làm tổ một xưa đồi gió
Đón vòng quay tiếng mõ thâu canh
Bến xuân ôi khóc con oanh
Bãi không gian thiếu bức tranh oan thề
Rời quán lẻ khách đề thư lạnh
Bán vài điềm mơ ánh hồng bay
Ra đi vừa đúng gió bầy
Thềm rêu quái vật mang thây nỗi buồn
Ru gì nữa cảnh sương hốc đá
Nghìn âm dư vừa đã chết reo
Mặt soi ảnh tượng mốc meo
Trẻ thơ ngày ấy tóc đeo lạc loài
Quên quên hết mười tay lợp mộng
Sầu sầu lên một giọng tha ma
Ai mùa lá trắng sang nhà
Dẫn ba cô tịch như gà cửa đông
Giờ hoi hóp nhiều đồng cây đổ
Nhắn mẫu thân cốt hổ hoá mưa
Vặn đèn vừa tỏ bụi đùa
Than ôi móng cổ nguyệt vừa trái tim
Bận chín khúc dong tìm đơn chiếc
Não lòng xin chia biệt về thơ
Đẫm hoen vết nở môi hờ
Mối giây ca khúc không ngờ lời điên
Chim điên hót mấy miền người chết
Hót tới trưa cơn mệt mặt trời
Đời xưa hoạ xuống động dơi
Mẹ từ sắc ảnh sai người đầu thai
Nhưng vóc mộng thở dài bờ cỏ
Mắt đung đưa không nỡ rời trăng
Vừa trông ngõ trúc lệ hằn
Năm cô áo biếc che khăn ngập hồn
Quên quên đủ túi khôn suối ngọt
Đọng tường câu thánh thót đá xanh
Vườn trời nhơn đó ngồi canh
Mái đông ngồi đến tay đành rời tay.